Chuyện đó đã xảy ra lâu rồi mà tôi cứ nghĩ như mới ngày hôm qua.. ngày đó chúng tôi xây dựng gia đình với nhau bằng cả tình thương, tình yêu và sự đồng cảm, tôn trọng lẫn nhau, bố anh mất sớm mẹ anh tần tảo nuôi con ăn học với tất cả tình thương yêu giành hết cho anh, đến khi trưởng thành tốt nghiệp đại học rồi đi làm nhưng hai mẹ con vẫn ở ngôi nhà cũ kỹ, ở một vùng miền núi nghèo khó này việc lo cho cuộc sống đầy đủ đã khó huống chi xây dựng được ngôi nhà khang trang bề thế lại càng khó khăn hơn, với đặc thù nghề nghiệp 2 vợ chồng tôi đều công tác ở ngành Thống kê anh thường xuyên vắng nhà vì phải nhận công tác ở huyện xa. Ngày mới làm dâu tôi đã tự nhủ phải lo cho gia đình tương đối đầy đủ với cuộc sống bình thường như bao gia đình khác…Ở nhà chồng chưa đầy nửa tháng một hôm mẹ chồng tôi gọi hai đứa lại bảo: Thanh này chồng con đi công tác xa nhà, công việc của con cũng hay phải đi công tác cơ sở cho nên mẹ muốn hai đứa đưa tiền hàng tháng cho mẹ để mẹ lo cơm nước mua sắm cho chúng con đỡ vất vả, chúng tôi đồng ý và giành cả hơn nửa tháng lương của mỗi đứa đưa cho mẹ tôi, không ngờ rằng mẹ tôi lại chi tiêu quá tiết kiệm nhiều lúc đi làm về nhìn mâm cơm đạm bạc tôi ngán ngẩm lắc đầu nhưng chẳng dám nói sợ mẹ chồng tự ái, thế rồi thời gian trôi đi chúng tôi sinh được đứa con đầu lòng mọi chi phí lại phải tăng lên gấp bội nhưng mẹ chồng tôi chẳng có ý kiến gì về chuyện chi tiêu gia đình như lo hộ cho cháu hộp sữa hoặc mua thêm quần áo cho cháu mà phó mặc cho 2 vợ chồng tôi, rồi đứa thứ 2 ra đời cuộc sống lại càng khó khăn hơn do phải lo chuyện ăn học khi những đứa trẻ ngày càng khôn lớn, nhiều lần tôi đem chuyện chi tiêu gia đình ra phàn nàn với chồng anh tặc lưỡi bảo “Bà chi tiêu tiết kiệm là đúng thôi để sau này còn có chút tiền lo thuốc thang lúc về già chứ” tôi không đồng ý với quan điểm của anh vì Bà cũng có lương hưu cơ mà, tôi cho rằng anh chỉ biết bênh mẹ, đã có lúc hai đứa giận nhau về chuyện chi tiêu trong gia đình gia đình, càng ngày tôi càng cảm thấy khó chụi với cuộc sống quá bí bách và tằn tiện.
Có lúc hai đứa giận nhau về chuyện gia đình (ảnh minh họa)
Thế rồi mẹ chồng tôi đổ bệnh căn bệnh ung thư quái ác khiến bà không gượng dậy được, biết không thể qua khỏi mẹ tôi gọi tôi lại và bảo: Thanh ơi lại đây mẹ muốn nói chuyện với con, mẹ không còn sống được bao lâu nữa hai vợ chồng con cũng cần phải xây dựng lại cái nhà cho nó khang trang hơn rồi các cháu sau này chúng nó lớn cũng phải lấy chỗ đi về cho nó đàng hoàng. Nói rồi mẹ tôi bảo tôi mở tận đáy tủ lấy ra một chiếc hộp đã cũ kỹ và bảo tôi: Đây là số tiền 5 năm nay các con đưa cho mẹ, mẹ biết rằng các con thu nhập thấp rất khó có thể tiết kiệm để làm được nhà nên mẹ đã giữ hộ các con và đây là 2 cây vàng của mẹ giành dụm được con cầm lấy hai vợ chồng thu xếp mà xây dựng lại nhà cửa … Nói xong mẹ tôi từ từ nhắm mắt và vĩnh viễn ra đi … Quá bất ngờ tôi không thể tin được những gì đã xảy ra vì quá nhanh, tôi chưa kịp nói được môt câu nào với mẹ tôi.. Tôi không thể khóc được khi cổ họng tôi cứ nghẹn lại vì căm giận cái lòng ích kỷ của chính tôi bấy lâu nay, tôi đã nghĩ sai về mẹ, thảo nào khi bị phát hiện căn bệnh hiểm nghèo mẹ tôi đã giấu vợ chồng và cũng không chụi nằm viện điều trị, cả cuộc đời mẹ đã giành hết cho vợ chồng tôi mà tôi không hề hay biết… Sau đám tang mẹ tôi ngồi hàng giờ bên di ảnh của mẹ lòng hối hận tràn về tôi chưa kịp nói với mẹ một câu .. Con xin lỗi mẹ .. Mẹ ơi mẹ là người tốt nhất trên đời mà con đã gặp./.
(Tên nhân vật đã được thay đổi)
Quốc Khánh
Chuyện đó đã xảy ra lâu rồi mà tôi cứ nghĩ như mới ngày hôm qua.. ngày đó chúng tôi xây dựng gia đình với nhau bằng cả tình thương, tình yêu và sự đồng cảm, tôn trọng lẫn nhau, bố anh mất sớm mẹ anh tần tảo nuôi con ăn học với tất cả tình thương yêu giành hết cho anh, đến khi trưởng thành tốt nghiệp đại học rồi đi làm nhưng hai mẹ con vẫn ở ngôi nhà cũ kỹ, ở một vùng miền núi nghèo khó này việc lo cho cuộc sống đầy đủ đã khó huống chi xây dựng được ngôi nhà khang trang bề thế lại càng khó khăn hơn, với đặc thù nghề nghiệp 2 vợ chồng tôi đều công tác ở ngành Thống kê anh thường xuyên vắng nhà vì phải nhận công tác ở huyện xa. Ngày mới làm dâu tôi đã tự nhủ phải lo cho gia đình tương đối đầy đủ với cuộc sống bình thường như bao gia đình khác…Ở nhà chồng chưa đầy nửa tháng một hôm mẹ chồng tôi gọi hai đứa lại bảo: Thanh này chồng con đi công tác xa nhà, công việc của con cũng hay phải đi công tác cơ sở cho nên mẹ muốn hai đứa đưa tiền hàng tháng cho mẹ để mẹ lo cơm nước mua sắm cho chúng con đỡ vất vả, chúng tôi đồng ý và giành cả hơn nửa tháng lương của mỗi đứa đưa cho mẹ tôi, không ngờ rằng mẹ tôi lại chi tiêu quá tiết kiệm nhiều lúc đi làm về nhìn mâm cơm đạm bạc tôi ngán ngẩm lắc đầu nhưng chẳng dám nói sợ mẹ chồng tự ái, thế rồi thời gian trôi đi chúng tôi sinh được đứa con đầu lòng mọi chi phí lại phải tăng lên gấp bội nhưng mẹ chồng tôi chẳng có ý kiến gì về chuyện chi tiêu gia đình như lo hộ cho cháu hộp sữa hoặc mua thêm quần áo cho cháu mà phó mặc cho 2 vợ chồng tôi, rồi đứa thứ 2 ra đời cuộc sống lại càng khó khăn hơn do phải lo chuyện ăn học khi những đứa trẻ ngày càng khôn lớn, nhiều lần tôi đem chuyện chi tiêu gia đình ra phàn nàn với chồng anh tặc lưỡi bảo “Bà chi tiêu tiết kiệm là đúng thôi để sau này còn có chút tiền lo thuốc thang lúc về già chứ” tôi không đồng ý với quan điểm của anh vì Bà cũng có lương hưu cơ mà, tôi cho rằng anh chỉ biết bênh mẹ, đã có lúc hai đứa giận nhau về chuyện chi tiêu trong gia đình gia đình, càng ngày tôi càng cảm thấy khó chụi với cuộc sống quá bí bách và tằn tiện.
Có lúc hai đứa giận nhau về chuyện gia đình (ảnh minh họa)
Thế rồi mẹ chồng tôi đổ bệnh căn bệnh ung thư quái ác khiến bà không gượng dậy được, biết không thể qua khỏi mẹ tôi gọi tôi lại và bảo: Thanh ơi lại đây mẹ muốn nói chuyện với con, mẹ không còn sống được bao lâu nữa hai vợ chồng con cũng cần phải xây dựng lại cái nhà cho nó khang trang hơn rồi các cháu sau này chúng nó lớn cũng phải lấy chỗ đi về cho nó đàng hoàng. Nói rồi mẹ tôi bảo tôi mở tận đáy tủ lấy ra một chiếc hộp đã cũ kỹ và bảo tôi: Đây là số tiền 5 năm nay các con đưa cho mẹ, mẹ biết rằng các con thu nhập thấp rất khó có thể tiết kiệm để làm được nhà nên mẹ đã giữ hộ các con và đây là 2 cây vàng của mẹ giành dụm được con cầm lấy hai vợ chồng thu xếp mà xây dựng lại nhà cửa … Nói xong mẹ tôi từ từ nhắm mắt và vĩnh viễn ra đi … Quá bất ngờ tôi không thể tin được những gì đã xảy ra vì quá nhanh, tôi chưa kịp nói được môt câu nào với mẹ tôi.. Tôi không thể khóc được khi cổ họng tôi cứ nghẹn lại vì căm giận cái lòng ích kỷ của chính tôi bấy lâu nay, tôi đã nghĩ sai về mẹ, thảo nào khi bị phát hiện căn bệnh hiểm nghèo mẹ tôi đã giấu vợ chồng và cũng không chụi nằm viện điều trị, cả cuộc đời mẹ đã giành hết cho vợ chồng tôi mà tôi không hề hay biết… Sau đám tang mẹ tôi ngồi hàng giờ bên di ảnh của mẹ lòng hối hận tràn về tôi chưa kịp nói với mẹ một câu .. Con xin lỗi mẹ .. Mẹ ơi mẹ là người tốt nhất trên đời mà con đã gặp./.
(Tên nhân vật đã được thay đổi)
Quốc Khánh